the than canh nong
KỸ THUẬT CANH TÁC. Cây Ăn Quả Cây Hoa Cây Công Nghiệp Kiểm tra đơn hàng Phân Bón Lá Chuyên Dùng Cho Thanh long Mặt nạ cắt cỏ, Mặt nạ xịt thuốc cành thanh long cao cấp VTNN Nông Xanh. 115.000 đ-1 đ (Cty TNHH Hóa nồng Lúa Vàng)
Bất chấp giữa thời tiết nắng nóng 40 độ C, trên cánh đồng muối ở xã Hòa Lộc, huyện Hậu Lộc (Thanh Hóa) người dân vẫn miệt mài lao động.
Đây là hoạt động đã được Ban quản lý Dự án lúa Trung ương Hội Nông dân Việt Nam phê duyệt với mục đích của dự án nhằm nâng cao kỹ thuật canh tác lúa thân thiện với môi trường cho nông dân trồng lúa (trong đó tập trung vào 3 kỹ thuật chính bao gồm giảm phân hóa học, tưới ướt khô xen kẽ, xử lý rơm
Một số mô hình canh tác nông nghiệp thích ứng với biến đổi khí hậu. Thứ sáu, 22/10/2021 16:01 (GMT+7) (ĐCSVN) - Thích ứng với biến đổi khí hậu và bảo vệ môi trường là những vấn đề có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, có tầm ảnh hưởng lớn, quan hệ, tác động qua lại
Khi casting thành công, chú Minh Thuận có nói là vai diễn của tôi sẽ có cảnh sau khi bị hãm hiếp, Nương trần truồng bước lên bờ. Nghe thế, ba không đồng ý cho tôi nhận vai, chỉ có mẹ bảo rằng, đây là nghề của con và để tôi quyết định. Tôi suy nghĩ mấy đêm liền và
J Ai Rencontre Le Diable Streaming Vf. Edit Tiểu Vũ YY Lâm Tiêu Tiêu trăm triệu lần không nghĩ tới, người đánh vỡ khung cảnh quỷ dị này lại chính là Hồ Điệp. "Tiêu Tiêu, cậu có biết ai vừa ký tên cho tớ kooooo!" Hồ Điệp chạy tới nhanh như chớp, mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn không khác gì bị thần kinh. Chạy tới gần, mới thấy cả người Lâm Tiêu Tiêu ướt như chuột lột, đang nhỏ nước tong tong, Hồ Điệp kinh ngạc "Ơ, sao cả người cậu đều bị ướt vậy?" "Tớ...... không cẩn thận rớt xuống bể bơi." "Quần áo Thẩm Thư Lạc cũng ướt đẫm, chẳng lẽ hai người kéo nhau rơi vào?" "......" Lâm Tiêu Tiêu cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là không sợ đối thủ mạnh như hổ mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Thẩm Thư Lạc nghiêng đầu hoà giải "Đi tới nhà anh thay quần áo đi, lỡ bị cảm lạnh thì không tốt đâu." Không đợi đương sự Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, Hồ Điệp sớm hứng thú ngời ngời mà nhanh nhảu "Được ạ!" Thẩm Thư Lạc đưa các cô đi ra ngoài, đi được một lát, Lâm Tiêu Tiêu vẫn không nhịn nổi, quay đầu lén nhìn Phó Hi một cái. Anh vẫn cố chấp đứng tại chỗ, khác xa khung cảnh ầm ĩ sôi nổi đằng sau, tựa như bị ngăn cách thành hai thế giới vậy. Khoảng cách khá xa, kỳ thật không rõ vẻ mặt của anh, chỉ là mạc danh kỳ diệu cảm thấy, thân ảnh của Phó Hy toát lên sự cô đơn lạnh lẽo ...... Bóng đêm dày đặc, điểm điểm vài ánh sao lẻ loi trên trời, ánh đèn đường ảm đạm chiếu sáng khung cảnh. Thẩm Thư Lạc không ra khỏi cổng mà hướng theo đường bên trong tiểu khu đi. Hồ Điệp bộp chộp "Chúng ta không ngồi xe đi sao?" "Không cần ngồi xe, đi vài bước là đến, nhà anh ở trong tiểu khu này." Quả nhiên, đi khoảng ba trăm mét, Thẩm Thư Lạc dùng vân tay mở một cánh cửa sang trọng không kém. Hồ Điệp phe phẩy đầu cảm thán "Làm minh tinh thật là có tiền!" Thẩm Thư Lạc chỉ mỉm cười. Không ngờ lời của Thẩm Thư Lạc lại linh đến thế, Lâm Tiêu Tiêu bị hắt xì liên tiếp vài cái. "Phòng tắm ở lầu hai, trong ngăn tủ có áo tắm mới." Thẩm Thư Lạc đứng ở dưới cầu thang xoắn ốc, chỉ phương hướng, "Là căn phòng cuối hành lang, bên trái." "Vâng." Lâm Tiêu Tiêu lười biếng leo từng bậc thang gỗ, đánh tiếng lộc cộc. Dựa theo tính cách của Thẩm Thư Lạc, cứ nghĩ phòng của anh sẽ đơn giản lắm, không ngờ —— vừa mở cửa, đập vào mắt là một bức tranh nghệ thuật cỡ lớn, kín cả tường, hình như tác phẩm được vẽ bằng màu nước, màu sắc rất hài hoà. Phòng ngủ mang phong cách của Nhật, trên bàn làm việc có cuốn sách đang đọc dở cùng nửa ly cà phê, có một góc ngập tràn quà tặng cùng thư của fan, có lẽ anh đã dành nhiều thời gian ở đây. Lâm Tiêu Tiêu thoả thích tắm sạch sẽ rồi mới mặc áo tắm thong thả xuống lầu. Ở phòng khách, Thẩm Thư Lạc đang ngồi ở trên sô pha xem TV. Anh đã thay một chiếc áo tắm, một tay đang cầm khăn lông màu xám lau tóc, tay còn lại giơ điều khiển đổi kênh liên tục.
Edit Tiểu Vũ YYQuản gia cung kính mà ôm cái thùng giấy, đặt ở trước mặt Lâm Tiêu Tiêu. Cô mở ra, bên trong là mấy cục len màu xám nhạt cùng kim đan."...... Đây là?"Quản gia không trả lời nghi vấn của cô, lễ phép lui Tiêu Tiêu nắm lên một cục len, đi đến trước giường Phó Hi, nói thẳng "Đưa cái này vô dụng, em không biết đan len.""Trong thùng có giáo trình sơ cấp." Phó Hi đang cầm di động chơi Pikachu, mí mắt cũng không nâng một chút mà Tiêu Tiêu tự mình củng cố tư tưởng một phen, hầu hạ đại gia phải nhẫn. Cô kiềm chế tính tình, trưng ra bộ mặt tươi cười" Xin hỏi muốn đan thành cái gì?""Khăn quàng cổ.""Được thôi." Lâm Tiêu Tiêu siết chặt cuộn len trong tay, vừa muốn đi, đã bị Phó Hi gọi giương mắt nhìn nhìn "Đi đâu?""Đi đan khăn quàng cổ nha."Phó Hi chỉ chỉ ghế dựa ở mép giường, thấp giọng nói "Ở chỗ này đan."Ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách, không trung âm u đầy mây đen. Đèn trong phòng bệnh đèn bật lên, dưới ánh sáng trắng loá, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy sự tái nhợt trên mặt hắn nhìn qua tựa như một tên quỷ hút máu, cổ quái mà không nói nên lời. Sắc mặt trắng xanh, phảng phất như hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời. Ánh mắt lại tối tăm, không cảm xúc tựa như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì trên đời này, thật không giống con người. Nhưng mà ở trước mặt quỷ hút máu, nhân loại chính là thứ yếu ớt nhất, chuẩn nhân loại tầm thường, Lâm Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế, cầm hai cây kim đan dài, vụng về bắt đầu học tập. Thời cấp 3, nhân dịp Giáng Sinh, cũng đã từng đan tặng cho học trưởng mà cô thích thầm một cái, nhưng nhiều năm trôi qua, ai còn nhớ rõ cách làm?Cô cứ tưởng rằng Phó Hi sẽ tìm mọi cách gây khó dễ, hoặc bịa ra vài cái cớ, bắt cô đan đi đan lại. Nhưng mà những hình ảnh cô thêu dệt lên lại không có chân chính phát sinh, ban đầu chưa quen thuộc nên đan có chút chậm chạp, trong chốc lát động tác nhanh hơn hẳn, tuy vậy vẫn đem một cái khăn quàng cổ hình chữ nhật biến thành hình đa giác bất quy tắc, chuyện lạ là hắn trước sau không nói lời nhãi này đột nhiên đổi tính? Lâm Tiêu Tiêu trộm đánh giá sườn mặt của Phó lưu ý đến tầm mắt của cô, nhướng mày nói "Chuyên tâm làm việc của mình đi."Một ngày, Phó Hi được hộ sĩ đẩy đi làm kiểm tra, laptop bị chủ nhân quên đi ở trên giường. Lâm Tiêu Tiêu trong lúc vô tình thoáng nhìn bưu kiện tiếng Anh trên màn hình, không biết sao đột nhiên tò mò muốn check thử năng lực tiếng Anh của mình tới trình độ nào, ma xui quỷ khiến mà nhìn vào máy tính của không quen thuộc phương thức thao tác trên máy tính quả táo, mới ấn nhầm mở ra một tệp khác, mặt trên ghi một cái danh sách1. Cùng nhau xem phim, xem phim hành động mà tôi thích, xem phim tình cảm mà cô ấy Khi sinh bệnh thì gọt táo cho Hiểu được tư thế mà cô ấy Nhận được khăn quàng cổ mà cô ấy tự Thời tiết tốt, cùng nhau đi tản Ngày mưa, thoải mái cùng nằm trong ổ Để ảnh chụp chung để vào ví tiền.......Lâm Tiêu Tiêu có chút sững sờ, cho nên những cái đó không phải là hắn cố ý làm khó dễ, chỉ là một số việc mà Phó Hi muốn hoàn thành sao?Khi cô còn ngồi ở mép giường, ngơ ngác xuất thần nhìn vào máy tính, làm xong kiểm tra thì Phó Hi được hộ sĩ đẩy vào. Trông thấy cô đang nhìn vào máy tính của mình, đồng tử của hắn co lại, đột nhiên căng thẳng."Anh, anh đã trở lại à." Lâm Tiêu Tiêu cuống quít từ trên giường nhảy xuống, cô có tật giật mình mà không dám cùng hắn đối diện, đành phải đem ánh mắt hướng về phía hộ sĩ, "Kiểm tra thế nào, khôi phục tốt chứ?""Kết quả cuối cùng phải đợi đến buổi chiều, đến lúc đó tôi sẽ đem bản báo cáo lại đây." Vị hộ sĩ ôn nhu cười, rất có ánh mắt mà nhanh chóng rời khỏi Tiêu Tiêu cúi đầu đem hắn đỡ đến giường, toàn bộ quá trình đều không dám giao lưu bằng mắt."Mặc áo khoác vào, cùng anh ra ngoài một chuyến." Phó Hi một tay khép lại laptop, nói với cô."Đi đâu?" Lâm Tiêu Tiêu nhìn về phía bụng hắn, hơi mang nghi vấn "Anh có thể ra ngoài sao?"Phó Hi không trả lời, lập tức hướng tủ quần áo. Bất đắc dĩ Lâm Tiêu Tiêu đành phải giành trước mở tủ quần áo, nhón chân giúp hắn lấy áo khoác "Mặc cái này được không?" Cô từ một loạt áo khoác màu đen, tùy tay lấy ra một kiện."Kiện bên phải kia."Lâm Tiêu Tiêu lấy lại, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra mũ lông cùng khăn quàng cổ. Giúp hắn mặc chỉnh tề kín mít, chính mình cũng phủ thêm một cái áo đỗ xe, tài xế đã nhận lệnh chờ ở đó. Xe chạy lên đường cao tốc, thuận lợi đến nơi. Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng kín của quán, hỏi "Không phải giờ này quán bar chưa mở cửa sao?"Phó Hi không để bụng mà đẩy cửa đi vào. Bartender ngồi ở trên quầy bar chơi di động, nhìn thấy bọn họ tiến vào, không chút nào ngoài ý muốn mà tiến lên chào hỏi "Phó tiên sinh phải không ạ, ghế lô đã chuẩn bị tốt, mời đi bên này."Bọn họ đi theo bartender tới ghế lô ở lầu ba, Lâm Tiêu Tiêu một lòng một dạ suy nghĩ làm sao mà ngăn cản Phó Hi uống rượu. Cho nên sau khi hắn đột nhiên đặt câu hỏi, đầu óc cô nhất thời chưa linh động tới."Nhớ rõ nơi này không?""A?" Lâm Tiêu Tiêu nhìn ghế lô xong lại quét mắt một vòng, không có đầu mối mà hỏi lại, "Chúng ta đã đến nơi này?"Phó Hi mở to một đôi mắt sâu thẳm, nghiêng người sát lại gần. Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng mà ngửa ra sau trốn đi, cánh tay hắn chống ở sườn mặt cô, đem cả người đè lên ghế sô pha bằng Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, không dám dùng sức đẩy hắn ra, nhắc nhở "Trên người của anh còn có vết thương......"Phó Hi ở trên môi cô, in lên một cái hôn, nhẹ nhàng một cái chạm, hắn không có lập tức buông ra, phảng phất là lưu luyến độ ấm của cánh môi. Một lát sau, Phó Hi mới buông lỏng, kiềm chế một chút, gợi lên khóe môi cười nói "Em cho rằng anh muốn làm cái gì?""Anh uống nhầm thuốc à?" Lâm Tiêu Tiêu có chút không thích ứng nổi được việc hắn đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, dựa vào sô pha, kỳ quái mà đánh Hi từ trong túi lấy ra một thứ, chính là cái kẹp áo sừng hươu mà cô đã trả lại, cúi đầu cài vào áo lông của Lâm Tiêu Tiêu."Em đi đi.""Hả?" Lâm Tiêu Tiêu đơ luôn."Lâm Bạch Thuật sẽ được thả ra lúc hai giờ chiều nay."Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn di động, hiện tại đã một giờ mười lăm."Bây giờ đi, vừa vặn có thể đuổi kịp." Phó Hi nhìn cái sừng hươu đoan trang cài trên áo cô, biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ."Vậy em đi trước." Lâm Tiêu Tiêu trong lòng tràn đầy đều lo lắng về tình hình của Lâm Bạch Thuật. Không biết hắn ở cục cảnh sát có phải chịu lạnh chịu đói, không biết có phải trải qua sự bắt nạt của tù nhân xung quanh? Mắt Phó Hi loé lên thần sắc ảm đạm nhìn về bóng dáng rời đi của một khắc khi sắp ra khỏi phòng, cô quay đầu lại, nói với hắn "Đây là quán bar nơi chúng ta gặp mặt lần đầu đúng không? Ở bệnh viện đợi em!"————\//∇//\————Bên ngoài mưa đã tạnh, mặt đường ướt dầm dề một mảnh, bên đường có mấy vũng nước thầm lặng chiếu rọi ảnh ngược của thành Tiêu Tiêu chờ ở bên ngoài cục cảnh sát, tới gần hai giờ, một thân ảnh màu lam từ cửa lớn đi mặc một cái áo khoác cũ, tóc khá dài, hơi hơi che đậy đôi mắt. Thân ảnh đơn bạc dưới cái lạnh thấu xương của gió vẫn giữ thẳng lưng như nháy mắt, cô đột nhiên ý thức được, Lâm Bạch Thuật là một người đàn ông thực sự, đảm đương được phong ba bão Bạch Thuật bước về phía Tiêu Tiêu không kiềm nổi xúc động xông lên trước ôm lấy hắn, nói cho hắn biết rằng hết thảy đều qua rồi, hoan nghênh hắn về Bạch Thuật có hơi do dự rồi cũng đưa hai tay ôm cô vào lòng."Anh sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ em."Trên áo khoác của hắn lây dính hàn khí lạnh lẽo, nhưng khi Lâm Tiêu Tiêu mặt dán lên đó, lại ngoài ý muốn cảm thấy thập phần ấm áp. Cô dùng sức mà siết chặt lấy hắn, rõ ràng khóe môi là giơ lên, nước mắt lại không tự giác mà chảy xuống mang theo giọng mũi nhẹ giọng nói "Anh không có việc gì là tốt rồi."Mở cửa, nhà của Lâm Bạch Thuật vẫn y nguyên như lúc ban đầu, chỉ là trên bàn có một lớp bụi Tiêu Tiêu ngượng ngùng mà vén tóc lên tai, nói "Không phải em quên giúp anh quét dọn, là em không tìm thấy chìa khóa......" Hắn có chìa khóa dự phòng nhà cô, tự nhiên cô cũng có một chìa của nhà hắn, chẳng qua dựa theo tính cách bừa bãi, chìa khóa đã sớm không biết bị ném vào góc nào rồi."Chính là nếu để em quét dọn, anh vẫn phải quét thêm một lần đó.""Cái gì, anh cảm thấy em quét không sạch sẽ sao?"Lâm Bạch Thuật liếc mắt một cái, dùng ánh mắt thay thế trả lời. Hắn mở tủ lạnh, đem thực phẩm hết hạn bên trong vứt đi."Mấy ngày nay, anh có khỏe không?" Lâm Tiêu Tiêu dựa vào tường, dùng dép lê nhẹ nhàng mà cọ cọ. Rũ xuống lông mi, che đậy đáy mắt lo ——Là cái táng quen thuộc mang thương hiệu Lâm Bạch Thuật, không hạ ở ót cô mà ngay trán."Tưởng tượng cái gì đâu không, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có anh của em ăn hiếp người khác thôi." Lâm Bạch Thuật nhìn đồ ăn còn thừa, đưa ra hai cái phương án, "Mì gói, hay là kêu cơm hộp, chọn một.""Cơm hộp đi, em gọi." Lâm Tiêu Tiêu biết anh cố tình để cô không lo lắng, từ nhỏ đến lớn đều một bộ dáng không sao cả như thế, lại càng khiến người ta đau Bạch Thuật không phản đối, quét mắt nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Nếu là ngày thường có thể ăn ít đi một chút, mặt em cũng không mượt mà thành như vậy.""Lâm Bạch Thuật!"Cô thở phì phì mà nhấc chân đá, hắn linh hoạt mà lắc một cái né tránh —— tựa như khi còn nhỏ hộp mấy món phô một bàn, Lâm Tiêu Tiêu ăn uống no đủ, mệt mỏi mà nằm trên sô pha chơi di động. Đối với nỗi quan tâm lo lắng dành cho Lâm Bạch Thuật đã bị sự lười biếng cùng buồn ngủ đánh bại, cô thiếp đi, lưu lại một bàn đồ thừa cho hắn thu mơ màng màng ngủ, lại chạm phải một lồng ngực ấm áp, cô có chút tỉnh táo, đây không phải là Thẩm Thư Lạc. Cô cũng đang nằm trên giường chứ không phải sô pha, nương theo ánh trăng, mắt chạm vào một đôi mắt sâu thẳm. Lâm Tiêu Tiêu ngắm nhìn một lát rồi ôm chặt người đó lại. "Em biết anh là ai." Câu khẳng định chứ không phải phủ định."Em có chuyện muốn nói với anh"."Được." Lâm Bạch Thuật cũng ôm siết lấy xong những chuyện đã qua, cô bình tĩnh kết luận một câu "Trên hộ khẩu chúng ta vẫn là anh em, em không thể cho anh một danh phận hoàn chỉnh, cũng không muốn buông tay.""Anh cũng không mong gì hơn." Chỉ cần em được hạnh phúc, Lâm Bạch Thuật nói thầm trong lòng nốt Tiêu Tiêu cảm thấy cuộc đời có lẽ chỉ cần có thế, nếu thật tâm yêu thương thì sao phải buông tay.————\//∇//\————"Tỉnh tỉnh, chúng ta cần đi chỗ này một chuyến."Lâm Tiêu Tiêu nhập nhèm xoa xoa mắt buồn ngủ, phát hiện Lâm Bạch Thuật đã mặc chỉnh tề mà đứng ở mép giường. Cô mơ mơ hồ hồ bị hắn mang ra với hôm qua mưa dầm dày đặc, hôm nay thời tiết thật đẹp, ngày đông hiếm hoi có ánh nắng ấm áp ôn nhu mà chiếu trên mặt Bạch Thuật mang cô đi tới nghĩa trang. Hai khối mộ nằm cạnh nhau, mặt trên có khắc tên cha mẹ bọn họ. Trên tấm ảnh đen trắng, họ vẫn tươi cười sinh động như vậy."Sớm biết tới đây thì em đã mua hoa rồi." Lâm Tiêu Tiêu nói, dùng ngón tay nhẹ vỗ về tấm ảnh trên bia mộ, ngữ điệu ôn nhu xưa nay chưa từng có, "Ba, mẹ, con cùng anh trai tới thăm hai ngươi.""Nơi đó có hoa, anh đi mua."Lâm Bạch Thuật trông thấy cửa hàng phía xa, đang muốn đi, bị cô ngăn lại "Vẫn là để em đi, anh lại không biết cha mẹ thích hoa gì."Cô bước nhanh tránh ra, nhìn xung quanh cửa hàng bán hoa, lại ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu đứng thẳng tắp, ôn nhuận như Thẩm Thư Lạc."Sao anh lại ở chỗ này?" Lâm Tiêu Tiêu vừa mừng vừa sợ, bọn họ đã một tháng chưa gặp."Tối qua anh gọi điện thoại cho em, anh trai tiếp, anh ấy nói hai người sẽ đến nơi này." Thẩm Thư Lạc hướng về phía cô đi tới, tự nhiên mà vậy mà cầm tay Lâm Tiêu Tiêu, nhét vào túi áo khoác của mình ủ ấm. Lòng bàn tay anh ấm áp mà khô ráo, làm cả người cô cũng cảm thấy nóng lên."Lúc ấy chắc là em ngủ rồi......"Bọn họ mua một bó bách hợp, rồi quay lại. Đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, cô vừa lơ đãng chân trái bị vướng kéo theo chân phải, mắt thấy sắp ngã quỵ trên mặt đất, hai cái tay đàn ông bất đồng, một tả một hữu mà giữ cô trái là Lâm Bạch Thuật, bên phải là Thẩm Thư Lạc."Sao em vẫn ngốc như vậy, đi trên đất bằng cũng ngã được?""Bà xã, không sao chứ?"Hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng, Lâm Tiêu Tiêu không khách khí mà trừng mắt nhìn Lâm Bạch Thuật một cái, theo sau lại đối với Thẩm Thư Lạc ôn hòa cười "Không có việc gì, không có việc gì."Nghe cái tiếng "Bà xã" người kia phát âm sao mà thuận miệng. Lâm Bạch Thuật ghen tức một hồi, tự nhủ sau cũng phải vừa ép bức vừa dụ dỗ, Lâm Tiêu Tiêu kêu mình như vậy mới Tiêu Tiêu đem hoa bách hợp đặp ở trước mộ, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền thấy Lâm Bạch Thuật đưa qua một gói khăn giấy. Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của hắn "Nước mắt nước mũi đừng dùng tay áo lau.""......" Lâm Tiêu Tiêu cố nén xúc động muốn cấu hắn, hít sâu một hơi, chỉnh đốn tâm tình nói, "Ba mẹ, hai người yên tâm, hôm nay con đem con rể ra mắt hai người, đến bảo bảo cũng có luôn rồi. Mẹ không cần lo lắng hàng tồn kho nữa đâu. Hai người ở thế giới khác an tâm thoải mái đi du lịch khắp nơi đi, không cần lo lắng cho chúng con."Một bên Thẩm Thư Lạc nghiêm túc mà cúi đầu trước bia mộ, trịnh trọng nói "Ba, mẹ, con là Thẩm Thư Lạc, hai ngươi yên tâm, con sẽ chiếu cố cho Tiêu Tiêu thật tốt."Nghe tiếng nói, hai tay đang rũ bên người của Lâm Bạch Thuật, bất động thanh sắc mà tạo thành nắm."Anh trai, anh cũng cùng ba mẹ nói vài câu đi." Lâm Tiêu Tiêu quay đầu nhìn hắn, Lâm Bạch Thuật lại đột nhiên xoay người tránh ra. Cô vội đuổi theo, đắc ý kêu lên "Này, ngượng ngùng cái gì, lớn đến vậy rồi mà lần đầu tiên thấy anh ngượng ngùng nha?"Thẩm Thư Lạc ôn nhu mà đối với hai tấm hình đen trắng trên bia mộ nói một câu tái kiến, rồi đi theo Lâm Tiêu Tiêu phía sau rời nay, ánh mặt trời cực kỳ đẹp, bóng dáng ba người nghiêng nghiêng mà kéo dài trên mặt đất.————\//∇//\————Đã vài năm đã trôi qua nhưng Phó Hi vẫn còn nhớ về buổi chiều hôm ấy, một buổi mùa đông có nắng thật khi cô bỏ lại câu "Ở bệnh viện đợi em!". Hắn liền ngay lập tức trở lại bệnh viện mà đợi, dù biết cô chẳng thể nào đến nhanh như thế được, nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi niềm mong một đêm trôi qua không có tin tức gì cả. Hắn vẫn rất kiên nhẫn, nên làm gì thì làm đó. Không biểu hiện gì trên mặt nhưng thỉnh thoảng cứ làm bộ lơ đãng liếc về phía cửa. Chỉ mới một ngày không thấy cô mà hắn đã suy nghĩ đủ loại khả năng. Con người luôn tính toán chu toàn như hắn, đụng tới chuyện của cô lại không biết làm thế nào.【Tôi rất nhớ em. Chỉ muốn cảm nhận nụ hôn của em trên đôi môi gian cứ trôi, nhưng tôi vẫn không thể nói cho em biết, vì sao tim tôi đau nhói mỗi lần nhìn thấy không thể chấp nhận được cái kết của đôi ta. Nhận ra tôi cần em đến nhường nào.】Khi ánh chiều tà rơi trên rèm cửa sổ, hắn tự nhủ nắng hôm nay thật đẹp. Có tiếng cửa mở ra. Cô xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, sự vui vẻ ánh lên trên đôi mắt cô, đã bao lâu rồi hắn mới nhìn được sự vui vẻ ấy?Hắn không nghe được môi cô đang mấp máy điều gì, chỉ biết rằng phải giữ lấy cô ngay lúc này, không thể nào để cô đi một lần nữa. Như khi lần cô trốn đi cùng Tiêu Nhạc, hắn phát hiện, nhưng khi đó hắn không đủ can đảm ngăn cản, hắn sợ ánh mắt đầy thù hận của cô, sợ cô sẽ ghét bỏ hất tay của hắn ra. Sự ra đi của cha mẹ đả kích cô quá lớn, có phải hắn đã làm sai rồi không? Cô rời đi thì mới thực sự hạnh phúc chăng? Đột nhiên hắn ngắt lời cô, hắn không thèm quan tâm bên cạnh cô còn những tên đàn ông nào, không thèm quan tâm cái gì mà môn đăng hộ đối, dùng cái giọng trầm ổn vốn có của mình "Tiêu Tiêu, em còn nhớ có lần chơi bắn súng, em thua cược một điều kiện không? Điều kiện của anh là, được ở bên cạnh em đến hết đời. Danh phận cái gì, tiền bạc cái gì, cùng mấy người đàn ông cái gì. Cũng không quan trọng bằng em!"Lần này hắn đã không do dự nữa, nhất định phải giữ cô ở lại bên hắn. Cho dù trong trái tim cô không chỉ có một mình hắn đi chăng nữa, hắn cũng đủ mãn nguyện rồi."Ba ơi! Ba đang nhìn gì vậy?", một giọng nói non nớt của trẻ con vang thôi nhìn về ánh chiều ngoài cửa sổ, cúi xuống bế cậu nhóc lên, thầm thì "Chỉ là hoàng hôn thật đẹp thôi!"Hoàn chính văn.
Hán Việt Sàng hí thế thânThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, NPEdit Kỳ VânCâu chuyện rất đơn giản, chính như tựa đề mọi người đọc. Câu chuyện về những cảnh nóng trong phim, xoay quanh một đám nam nhân và một nữ diễn viên chuyên đóng thế thân. Cuộc sống không dễ dàng, có thể kiếm được nhiều tiền hơn thì có khổ nữa cô vẫn sẽ cốt truyện, chủ nhục. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~~
Cùng đọc truyện Thế Thân Cảnh Nóng của tác giả Đông Phương Bạch Khai tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Việt Sàng hí thế thânThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, NPEdit Kỳ VânCâu chuyện rất đơn giản, chính như tựa đề mọi người đọc. Câu chuyện về những cảnh nóng trong phim, xoay quanh một đám nam nhân và một nữ diễn viên chuyên đóng thế thân. Cuộc sống không dễ dàng, có thể kiếm được nhiều tiền hơn thì có khổ nữa cô vẫn sẽ cốt truyện, chủ nhục. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~~
Estes exemplos podem conter palavras rudes baseadas nas suas pesquisas. Estes exemplos podem conter palavras coloquiais baseadas nas suas pesquisas. Each more damaging than the last. Cada um mais danoso do que o anterior. The balcony is colder than the fridge. A varanda é mais fresca do que o frigorífico. Still, better than the alternative. Ainda assim, continua a ser melhor do que a alternativa. This will be harder than the first operation. Esta vai ser mais difícil do que a primeira operação. This was harder than the money. Este foi mais difícil do que a dinheiro. Jealousy always knows more than the truth. Sempre disse que o ciúme sabe mais do que a verdade. Faster than the speed of sound. Mais rápido do que a velocidade do som. This body feels colder than the surrounding temperature. Este corpo está mais frio do que a temperatura envolvente. Stories are truer than the truth. As histórias são mais verdadeiras do que a verdade. Hotter than the fires of damnation. Mais quente do que o fogo da danação. Our tobacco sells more than the ayurvedic paste. O nosso tabaco vende mais do que a pasta ayurvódica. But the expectations accelerated faster than the growth. Mas a expectativa de aceleração é mais rápida do que o crescimento. The bracts are usually shorter than the flower. As brácteas são geralmente mais curtas do que a flor. Peasant society is much less documented than the nobility. A sociedade camponesa está muito menos documentada do que a nobreza. Smaller and darker above than the nominate form. É mais escuro e com mais listas do que a forma nominal. Many pyramids are more sophisticated than the simple model. Muitas pirâmides são mais sofisticadas do que o modelo apresentado acima. Machines are always faster than the designer. As máquinas são sempre mais rápidas do que o projectista. Sometimes lies are more interesting than the truth. Por vezes, as mentiras são mais interessantes do que a verdade. Papers just look nicer than the dirty plate. Documentos basta olhar mais agradável do que o prato sujo. The vessels are more intricate than the Os vasos estão mais embaraçados do que a ressonância mostrou.
the than canh nong